Những mùa yêu đầu đẹp nhất tuổi thanh xuân

Hiển thị các bài đăng có nhãn Kết Nối. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Kết Nối. Hiển thị tất cả bài đăng

Thôi, làm bạn nhé


Có lẽ nhiều năm về sau nữa, chúng ta cũng không thể nào quên được những gì đã cùng nhau trải qua…

15 tuổi, chúng ta còn quá non dại. Bên nhau mỗi ngày nhưng chẳng mảy may nhận ra tình cảm của đối phương và những rung động chôn chặt trong tìm mình.

15 tuổi, chúng ta còn quá thơ ngây. Vì sợ sệt quá nhiều điều, vì quá sợ mất đối phương nên nói câu thích nhau thật sự là một thử thách quá lớn.

Mọi chuyện trôi qua nhanh tựa như một giấc mơ, bừng tỉnh để nhận ra lúc bấy giờ đều đã quá muộn…

Hối tiếc ? Nếu nói không hối tiếc thì thật sự là nối dối.

Nhưng, chúng ta, ít ra là đã từng có nhau trong những trang ký ức đầu đời của mình,với-danh-nghĩa-tình-bạn, đó là những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất mà mãi mãi chúng ta cũng không thể nào tìm lại được…

Đôi khi tớ tự hỏi, như vậy có được gọi là mối tình đầu không ? Vì , đã từng ở bên cậu nên tớ thật sự chẳng muốn dành mối tình đầu tiên cho một chàng trai nào khác nữa…

Đôi khi tự hỏi, nếu lúc ấy cậu nói thích tớ, thì bây giờ chúng ta sẽ như thế nào ? Nhưng chẳng có câu trả lời nào thoả đáng, vì những điều chúng ta mơ mộng thường đẹp hơn những gì diễn ra trong hiện thực…

Thôi, làm bạn nhé. Bạn tốt của nhau, mãi mãi, được không?

Thôi ! Làm bạn nhé

Bố ạ, với con, bố là một anh hùng.



Đây có thể là bức thư thứ 2 con gửi bố nhưng chắc chắn không phải con chỉ muốn viết có mỗi 2 bức thư để gửi bố thôi không. Hôm qua con gặp bố. Bố bơ phờ hơn nhiều, ánh mắt lấp lánh đã nhuốm màu thời gian, vầng trán đã nhiều dần lên những nếp nhăn kể từ lần trước con gặp. Con cứ lớn lên từng ngày mà quên mất rằng, ở đâu đó, bố cũng già đi từng ngày.

Mẹ hay thường ra thăm con. Dù có thời gian đánh gục như thế nào chăng nữa người phụ nữ luôn biết cách giữ gìn cho mình một nhan sắc trời phú khó phai dần theo năm tháng. Nhưng với bố thì không. Mỗi một nếp nhăn thêm trên mặt làm con tỉnh cả người. Bố cho tiền rồi bảo " Mấy năm nay kinh tế khó khăn đi nhiều rồi, con chi tiếu cho hợp lý nhé". Con cúi mặt, chẳng biết nói làm sao. Mẹ vẫn ngày ngày điện thoại khuyên nhủ là phải chi tiêu có chừng mực một chút, rằng là bố mẹ già rồi, kinh tế mọi thứ ngày càng khó khăn hơn. Thế mà chỉ một câu nói của bố con mới thấy được, uh bố mẹ già thật rồi. Mọi thứ khó khăn trước mắt mà con còn chưa giúp được gì bố mẹ cả. Nếp nhăn của bố là minh chứng hùng hồn cho thời gian, cho suy nghĩ, cho một người trụ cột cho gia đình, cho bao nhiêu lo toan mỗi buổi sáng thức dậy. Và chừng ấy nếp nhăn hơn bất cứ điều gì lại làm con tự nhủ phải cố gắng hơn nữa. Con không quen với việc nhìn thấy bố mẹ khắc khổ hơn từng ngày, không quen với việc nhìn những nếp nhăn đó ngày càng nhiều thêm. Để chống lại những cái "không quen" đó con chỉ có thể làm việc và học hành chăm chỉ ngày một nhiều thêm thôi.

thư con gái gửi cho bố

Con biết bố mẹ vẫn không thích cho con đi làm sớm, không muốn con thức khuya dậy sớm, không muốn con lăn ra học, lăn ra làm để rồi chẳng có thời gian mà nghỉ ngơi. Con không cho đó là khổ, bố ạ. Con nghĩ là như thế là tốt cho con khi rời xa bố mẹ, con sẵn sàng chiến đấu với cuộc sống này để có được cái con muốn, làm việc con thích và dành tình yêu cho bố mẹ con. Vì hơn bất cứ điều gì những gì con làm hiện nay đã dạy cho con rất nhiều bài học đường đời mà bố mẹ không biết, mà bố đã từng bảo con phải tự đứng trên đôi chân của con và chạy, những bài học bố đã để đời dạy cho con. Nó quật con xuống, những lúc chẳng có ai bên cạnh, nó chống con dậy bằng bàn tay mạnh mẽ của thời gian rồi lại quật con không thương tiếc xuống đáy cùng của một cái vực sâu. Đã có lúc con phải tự bò lên, lổn nhổn bằng sức lực của con, bằng niềm tin của bố và bằng những gì con yêu quý, đam mê và bằng cố gắng của con. Nếu là bố, bố sẵn sàng đưa tay đỡ con lên nhưng con biết là rồi có ngày con sẽ phải đưa tay đỡ lấy em con. Con còn người để bảo vệ, thay bố mẹ nuôi em. Và chừng nào còn người để ta bảo vệ và chở che thì ta sẽ trở nên kiên cường hơn bao giờ hết.

Dù cho kinh tế có như thế nào, dù cho mẹ có nói hằng ngày về việc tiền bạc thì con biết bố mẹ vẫn luôn là người không bao giờ để con phải thiếu thốn hay không bằng bạn bằng bè ở bất cứ điểm gì. Và bố là một người bố tuyệt vời. Con có tất cả những gì con muốn, bố ạ. Vòng tay bố mẹ, tình yêu thương của mẹ, sự chở che của bố, sự an ủi và niềm tin của em, mọi thứ con cần. Ánh mắt bố đặt vào con một niềm tin, trên hết là điều con giàu có nhất.

Con là đứa con gái lì lợm, bướng bỉnh, lại còn ngang như cua. Bố chẳng thét cũng phải gằn giọng lên mắng nhiều lần mà vẫn cứ 1 mình 1 ý, 1 mình một đường để đi. Thế nhưng không như nhiều người đàn ông khác lấn át hết ước mơ và đam mê của con cái mình, bố vẫn mắng và vẫn lẳng lặng theo sau từng bước chân con và hơn hết là đặt vào con một trái tim biết yêu thương và một niềm kiêu hãnh được là con của bố. Niềm tin đấy đã giúp con đứng thẳng và bước lên phía trước.


Mỗi lần nghĩ đến bố, con lại như thấy một dáng người mảnh, gầy gầy, bước lầm lũi đằng trước và có con, có em, có mẹ theo sau. Dáng người đó luôn tạc trong con một hình tượng sâu đậm nhất, một người cha luôn hy sinh và yêu thương gia đình nhỏ. Bố ạ, với con, bố là một người hùng. Như Captain American vậy, tay không bắt giặc, kiên cường như vậy.

Dù cả thế giới sụp đổ hết, con vẫn biết rằng có bố, có mẹ, có em vẫn luôn tin ở con như một người chị đầu, như một người chưa hẳn đã làm được việc gì to tát nhưng chắc chắn sẽ là một con người kiên định, thẳng bước lên phía trước. Ai có được bàn tay anh hùng của bố đặt lên vai mà không thể trở thành một anh hùng tý hon được cơ chứ?:)

Yêu bố,

Nhiều, rất nhiều,

Con gái rượu.


Annie possible

Bố ạ, với con, bố là một anh hùng.

+